35. Pháp khí của nàng

– Bây giờ tỷ mới tới trúc cơ thôi, Khúc sư đệ cứ khéo đùa.

Cuối cùng Kiến Sầu cũng chỉ đành thở dài đáp lại.

Khúc Chính Phong không nói gì thêm mà ứng tiếng bật cười. Kiến Sầu thật chẳng hiểu cái cười đó của hắn ý tứ ra sao. 

Thung lũng trước mắt mãi sau rồi cũng hết rung chuyển.

Ba mươi sáu cây cột đá khổng lồ cao vút như chọc thẳng tới trời, đất nền rộng rãi bên dưới thì trắng xám màu đá. Cả thung lũng thoạt trông thực chẳng khác gì một công trình kiến trúc hoang tàn đổ nát.

– Đây là kho vũ khí của Nhai Sơn chúng ta.

Nói xong, Khúc Chính Phong lấy ra một tấm lệnh bài đầu hổ, màu sắc đen kịt mà bóng loáng, kế giơ tay nhấn một cái ngay phía trước mình. 

Lập tức tất cả mọi người đều có cảm tưởng như nghe thấy rắc một tiếng, giống như tấm lệnh bài đang khớp vào một thứ ở một nơi nào đó trong hư không.

Một luồng hào quang liền nổi quanh lệnh bài, ánh sáng bồng bềnh tựa sóng tỏa tròn tứ phía. Giữa khoảng không của hai cây cột đá ở hai bên bình đài tự nhiên vậy mà bỗng mọc lên một bức tường đá lấp lánh ánh vàng ! Họa tiết khắc chạm, đồ đằng uốn lượn bên trên thì ra lại giống y như những gì Kiến Sầu đã từng ngẩng đầu nhìn thấy trên đường Nhai Sơn trước kia !

Kho vũ khí hiện ra giữa khoảng không hư vô !

Sau khi Khúc Chính Phong ấn lệnh bài xuống, thì cơ man nào là tường đá cũng từ từ dựng lên, trong chốc lát đã biến thành một tòa cung điện bằng đá nguy nga khổng lồ !

Trên bức tường ở ngay trước mặt Kiến Sầu có hai cánh cửa cao to, còn tấm lệnh bài của Khúc Chính Phong thì nằm đúng ngay trong khe hở giữa cửa.

Khúc Chính Phong xoay nhẹ lệnh bài một vòng. Hai cánh cửa lớn liền ầm ầm đẩy vào, hào quang từ bên trong bùng lên trắng lóa.

Kiến Sầu nhìn không rõ bên trong có gì. Các đệ tử khác mặt mũi tò mò háo hức, còn đệ tử kim đan đã từng tới đây rồi thì ánh mắt cuồng nhiệt thấy rõ.

– Kho vũ khí đã mở, xin chư vị đồng môn theo ta vào trong.

Nói xong, Khúc Chính Phong ngự kiếm đi trước, cả người hóa thành một đạo hào quang như vệt sao băng bay thẳng vào trong khoảng không trắng lóa ngời ngời, chớp mắt đã mất tăm mất tích.

Kiến Sầu vai vế cao, lại đứng đầu nên cũng là người thứ hai theo liền ngay sau Khúc Chính Phong.

Bay xuyên qua khoảng không sáng chói này chẳng khác gì băng mình đâm qua một mặt kính kỳ ảo, bay chưa tới ba thước mà tưởng như đã vượt cả một nửa đại dương mênh mông.

Ngay khi vừa nhìn rõ quang cảnh phía sau cửa, Kiến Sầu liền ngẩn người sững sờ.

Gió lạnh hốt nhiên nổi dậy, quất thẳng vào mặt. Băng trong hơi gió sắc lẻm như đao, buốt tận xương tủy. Phóng mắt mà trông, đất trời khắp nơi bàng bạc sắc trắng, tuyết bay mờ đỉnh thiên sơn.

Qua khỏi cửa điện đá hóa ra là một miền băng nguyên mênh mông thế này. Từ xa đến gần, núi non chất ngất sừng sững, đường nét sắc nhọn. Tất cả đều vùi trong băng tuyết, đến một chấm xanh xanh sắc lá cũng bói chẳng ra. Nơi nơi chỉ rặt một màu tinh khôi của tuyết và sáng trong của băng.

Thậm chí đến thiên không trên cao cũng trăng trắng xám, bất cứ lúc nào cũng có gió lạnh điên cuồng vụt qua.

Băng nguyên bạt ngàn, xa hút tầm mắt.

Vừa thở ra một cái là thấy biến sương bảng lảng mờ mờ.

Kiến Sầu ngoảnh đầu nhìn lại chỗ mình đi qua thì chẳng thấy cửa điện đâu nữa, xung quanh mênh mang trắng xám như sắc trời, ngoài ra lại còn có hai mươi mấy đệ tử Nhai Sơn theo sau, vẻ thán phục choáng ngợp ngập tràn trong ánh mắt. 

Thuật pháp tu giới thật đúng là kỳ diệu.

Nàng nhớ suốt cả quãng đường đến đây cổ thụ xanh ngắt, chim hót vượn kêu, vậy mà thoắt cái trước mắt đã thành ngàn dặm băng phủ, vạn dặm tuyết bay.

– Ở đây là kho vũ khí của Nhai Sơn chúng ta.

Trước mặt mọi người, Khúc Chính Phong đứng giữa không trung cất tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng, tựa hồ như đã quá quen với vẻ thán phục sửng sốt của bao lớp đệ tử Nhai Sơn từng tới nơi này.

– Lịch sử Nhai Sơn trải hơn vạn năm có dư, căn cơ thâm hậu. Kho vũ khí này là công trình của tiền bối đại năng tu vi hữu giới đập một đòn tạo nên. Nó tách biệt Thập Cửu Châu, không nằm trong lục giới. Tất cả pháp khí ở trong này, cấp thấp có pháp bảo, cao có huyền bảo, thậm chí danh kiếm tiên gia đã từng dùng qua hay cả thánh khí đặc biệt, phẩm chất còn cao hơn huyền bảo cũng có nữa… Nhưng rốt cục có thể lấy được món gì thì phải tùy vào cơ duyên của các ngươi thôi.

Nói xong, kiếm Hải Quang đỡ Khúc Chính Phong hạ xuống từ từ.

Ngay bên dưới là đồng bằng băng giá mênh mông.

Những người khác cũng lục tục bắt chước làm theo.

Lúc đáp xuống đất, Kiến Sầu liền thử dậm dậm chân. Phần nền bên dưới dày đến nỗi nhìn chẳng thấu tới đất, chỉ có băng rắn kết tinh tầng tầng, dậm chân lên thấy cứng như sắt nguội. Nàng cau cau mày, cứ tự hỏi không biết pháp khí được cất ở đâu, vốn định cụp mắt quay đi thì không ngờ trong tích tắc chực ngẩng đầu lên lại thấy được hình dáng thứ gì đó lờ mờ dưới băng.

Băng dưới chân tuy trong suốt nhưng vì ánh sáng chiếu xuống khúc xạ nên khó lòng thấy rõ. Tuy nhiên…

Kiến Sầu vẫn có thể nhận ra cái bóng mờ mờ bên dưới chính là một thanh kiếm.

Khúc Chính Phong ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cử chỉ của Kiến Sầu thì mỉm cười giải thích : “Đúng như chư vị đồng môn đã thấy, pháp khí hằng hà sa số đều nằm ngay ở dưới. Tất cả đều bị vùi trong băng cứng vạn năm…”

– Vậy làm sao lấy ra được ?

Có người thấy khó, liền buột miệng hỏi.

Kiến Sầu cũng tò mò nhìn Khúc Chính Phong.

Hắn đáp : “Pháp khí trong kho vũ khí ít có thứ tầm thường. Nhưng phàm là pháp khí thì tất có linh. Ở đây, pháp khí vô chủ sẽ chọn chủ, nếu có duyên các ngươi khắc sẽ lấy được. Còn làm sao lấy về tay thì đó là tùy theo bản lãnh mỗi người. Tất cả được nửa ngày chọn pháp khí, nếu quá nửa ngày mà vẫn không lấy được gì thì cũng phải trở về cùng với những người khác. Thời gian không còn nhiều nữa, chúc chư vị đồng môn thu được pháp khí như ý.”

Nghe Khúc Chính Phong nói xong, ai nấy đều chắp tay cúi người cảm tạ, sau đó liền túa ra tứ phía.

Kiến Sầu vẫn đứng yên nhìn quanh quất.

Có người chăm chú đi đi tìm tìm dưới băng, vừa thấy bên dưới mờ mờ pháp khí liền vung kiếm chém, nhưng chỉ văng được chút băng vụn tung tóe chứ nguyên cả mặt băng thì vẫn cứ trơ trơ như cũ.  

Kẻ thì hạ xuống mặt băng, rồi trực chỉ sông núi xa tít nơi kia mà tiến.

Dưới lớp băng tuyết chồng chất nơi đây dường như vùi chôn không biết bao nhiêu là pháp bảo.

– Đại sư tỷ không đi sao ?

Kiếm Hải Quang nằm trong tay Khúc Chính Phong, hào quang trên thân nó bây giờ đã tắt, chỉ còn lại một màu lam lam xanh sẫm. Hắn thấy Kiến Sầu vẫn đứng yên đó thì tiến lại gần.

Nàng ngoảnh đầu nhìn, đột nhiên bỗng tò mò hỏi : “Kiếm của Khúc sư đệ cũng là lấy ở đây sao ?”

Khúc Chính Phong cúi đầu nhìn thanh Hải Quang trong tay mình rồi lại liếc mắt nhìn Kiến Sầu cười cười đáp : “Đại sư tỷ đoán xem ?”

– …

Ài.

Người sao mà khó nói chuyện thế không biết.

Kiến Sầu bảo : “Tỷ chỉ hơi tò mò chút thôi.”

Vừa nói nàng vừa lững thững dạo bước trên băng.

Khúc Chính Phong cũng đi theo, chẳng để ý mấy đến chuyện vừa rồi.

– Ở ngoài điện Lãm Nguyệt, đại sư tỷ có từng nhờ Chính Phong đi theo ba nữ tu phái Tiễn Chúc ra ngoài, phòng khi Giang Linh gặp chuyện không may. Nhắc tới mới nói, mấy ngày nay đại sư tỷ hôn mê, đệ vẫn chưa có dịp kể cho tỷ nghe tình hình ngày hôm đó.

Phải rồi, đúng là có chuyện này.

Thật ra nếu lúc này Khúc Chính Phong không nói thì chẳng bao lâu sau Kiến Sầu cũng sẽ hỏi.

Nàng dừng bước nhìn hắn, hỏi : “Chu Bảo Châu hình như không phải là người dễ đối phó. Giang Linh không sao chứ ?”

– Tạm thời không sao.

Khúc Chính Phong tiếp : “Hôm đó, đệ theo bọn họ ra tới cầu treo Nhai Sơn. Chu Bảo Châu mắng chửi Giang Linh nói cô ta chẳng biết quái gì, làm cô ta càng tủi thân thêm…”

Kế bèn nhất nhất kể lại những gì ngày đó hắn đã tận mắt chứng kiến.

Kiến Sầu nghe mà cau mày.

Khúc Chính Phong kể xong liền bảo : “Nghe giọng điệu bọn họ thì thấy sau lưng phái Tiễn Chúc còn có âm mưu khác. Chuyện này quan trọng, bởi vậy đệ đã báo lên cho chưởng môn với sư tôn biết. Mấy ngày nay trong môn đã bắt đầu tra xét. Nếu có kết quả gì, Chính Phong sẽ báo cho sư tỷ, sư tỷ không cần phải lo lắng thái quá.”

Thật đúng là một người vừa chỉn chu vừa tế nhị. Kiến Sầu nghĩ tới những gì người khác đánh giá về Khúc Chính Phong mà nhất thời cảm thấy thú vị.

– Cám ơn Khúc sư đệ đã bỏ công cho chuyện này, vậy tỷ cứ chờ tin là được. Bây giờ thì phải tìm xem trong kho ở đây có cái gì cầm vừa tay không đã…  

Nói xong, nàng đã đi ra tới rìa băng nguyên.

Nhìn xuống bên dưới, giữa núi băng với nền có một cái khe hẹp dài, tuyết phủ trắng xóa.

Ở đây, các đường gấp khúc giữa sông và núi đều trong suốt.

– Trong kho vũ khí, pháp khí đủ kiểu đủ loại kỳ lạ như đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, câu, xiên… cái gì cũng có. Nhưng tu sĩ sử kiếm trong tu giới khá đông, Nhai Sơn ta cũng không ngoại lệ. Với lại vì có đài Bạt Kiếm nên người xài kiếm càng lúc càng nhiều. Trong kho vũ khí, chín phần mười đều là kiếm hết.

Khúc Chính Phong đứng lại nhìn Kiến Sầu : “Sư tỷ thích pháp khí như thế nào ?”

– Tỷ hả ?

Nàng nghĩ nghĩ rồi đáp : “Tỷ thích một thanh kiếm tốt, cầm vừa tay.”

Không phải chỉ cầm vừa tay mà còn là một thanh tốt nữa.

Kiến Sầu nhìn xuống sơn cốc bên dưới. Xung quanh cũng có đã một số đệ tử Nhai Sơn bắt đầu lùng sục khắp nơi. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm được gì.

Kiến Sầu nhìn nhìn phía dưới chân mình. Nền băng ở đây cao cả mấy trăm trượng. Nàng bật cười rồi thình lình tung mình nhảy thẳng xuống !

Trong tích tắc đó, đôi con ngươi trong mắt Khúc Chính Phong vụt co lại, hết hồn giật mình trước động thái của nàng ! 

– Đại sư tỷ !

Bóng dáng Kiến Sầu thật chẳng khác gì một khối đá lao vùn vụt từ nền băng xuống vực sâu bên dưới, tóc xanh bồng bềnh nổi bật giữa khung cảnh mênh mông tuyết trắng tựa như một giọt mực loang trên tranh sơn thủy, vừa thuần khiết vừa đầy ý thơ. 

Cuồng phong quất vào mặt, tay áo phất phới bay bay.

Cả mấy trăm trượng như vậy mà nhảy xuống thì thật đúng là kinh tâm động phách !

Lúc Kiến Sầu đang sắp sửa đập mình xuống mặt băng rắn chắc thì kim quang như ngọc lưu ly liền nháng lên. Một cái gương tròn ba thước chớp mắt liền hiện ra dưới chân Kiến Sầu. Nó xoáy tít, vạch lên không trung phía trước một vòng cung lộng lẫy, đỡ lấy thân người đang trên đà rơi.

Lúc chạm đất, nàng đã ở dưới chân núi nằm đối diện đồng băng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Kiến Sầu thấy Khúc Chính Phong đứng tít ở đồng băng trên cao, dường như đang sắp sửa ngự kiếm bay xuống, và cũng bởi ngược sáng nên thần sắc trông không rõ mấy nhưng nàng nghĩ hắn chắc hẳn là kinh ngạc lắm.

Kiến Sầu vui ra mặt. Nàng thở phào một hơi, tim trong lồng ngực vẫn còn thình thịch đập rộn không ngừng, tinh thần phấn khởi hoạt bát hơn nhiều.

Một hồi lâu sau Khúc Chính Phong mới ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Kiến Sầu.

Ánh mắt hắn ít nhiều có phần kỳ lạ.

– Đại sư tỷ thình lình nhảy xuống như vậy, người ta thấy sẽ hết hồn đó.

– Ngự kiếm theo chiều gió, chỗ cao mấy trăm trượng nhảy xuống được thì cũng có thể thuận gió bay lên được…

Kiến Sầu chẳng bận tâm gì đến, đáy mắt anh ánh chút cảm hoài : “Chứ hơn hai mươi ngày trước, chuyện như vậy tỷ thật không bao giờ dám mơ tới.”

Khúc Chính Phong sững người nhìn Kiến Sầu, lại thấy nàng thong thả cất bước tiến về phía trước.

Ngọn núi trước mặt cao thật cao, trên mặt băng thấp thoáng chi chi chít chít không biết bao nhiêu là bóng pháp khí. Kiến Sầu nhìn thấy được chén đèn nho nhỏ bên dưới, trường kiếm ít thanh cong cong vẹo vẹo…

Nhiều, nhiều lắm.

Nàng bỗng nhiên chợt nghĩ : Cái kho vũ khí này mà dời đến Thập Cửu Châu thì không biết sẽ rung trời chuyển đất thế nào đây ?

Pháp khí thảy đều chẳng khác gì đồng nát sắt vụn phong cứng dưới băng !

Tựa hồ như đọc thấu được suy nghĩ của Kiến Sầu vào lúc này, Khúc Chính Phong bảo : “Nhai Sơn ta trước giờ vẫn luôn lắm tiền nhiều của như vậy.”

– …

Nàng quay đầu nhìn hắn nhưng sau lại chẳng nói được câu nào.

– Nếu đại sư tỷ muốn một thanh kiếm tốt thì phải tìm kỹ một chút.

Khúc Chính Phong nói tiếp : “Kiếm tốt có linh, trời sinh đã sẵn ngạo khí, nên chắc chắn sẽ khác với các thanh khác.”

Ý hắn là…

Kiến Sầu quay đầu nhìn nhìn rừng kiếm chi chi chít chít thì chợt hiểu : “Cám ơn Khúc sư đệ chỉ điểm cho.” 

Nàng không muốn dừng lại đây nữa mà ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao trước mặt. Lý Ngoại kính hiện ra, mang nàng bay lên không.

Khúc Chính Phong chỉ đứng ở dưới nhìn theo chứ chẳng đi cùng.

Kiến Sầu bay lên càng lúc càng cao, pháp khí thấy được trong tầm mắt cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí dưới lớp băng vậy mà hình như còn mờ mờ dấu máu, kiếm có thanh cũng không hoàn chỉnh, bị mẻ nho nhỏ ít chỗ…

Số kiếm này từ đâu tới đây ?

Ý nghĩ đó chợt thoáng qua trong óc nàng.

Vách núi rộng lớn chẳng khác gì mặt gương sáng loáng, Kiến Sầu thấy được cả bóng dáng mình phản chiếu bên trên.

Càng lên cao nữa thì pháp khí dưới băng cũng càng lúc càng ít dần.

Dần dần Kiến Sầu dường như cũng hiểu ra điều gì.

Bên dưới pháp khí chi chi chít chít, còn trên này thì lại bắt đầu thưa đi nhiều. Có lúc nguyên trong tầm mắt cũng chỉ thấy được có hai ba cây. 

Thứ hiện ra đa phần đều là kiếm : Hình dạng cấu tạo cổ xưa, bề ngoài độc đáo; cái thì tựa trăng lưỡi liềm, cái thì to lớn rộng bản, mặt trên ngoằn ngoèo họa tiết sấm chớp vân mây, trông có lúc dường như chớp chớp lóe lên ánh sáng.

Kiến Sầu đang định dừng lại đây, nhưng trong sát na nàng vừa ngẩng đầu lên thì…

Bóng dáng một vật khổng lồ thình lình chợt đập vào mắt.

Cao cao bên trên, xung quanh cả vùng đều trống trơn, chỉ tuyền mỗi một màu băng trong suốt, mà hình như ở cái nơi cực kỳ rộng rãi này thế mà lại chẳng có lấy một thanh kiếm nào dám lưu lại.

Bóng vật kia vùi sâu dưới tầng tầng băng cứng.

Thân dựng thẳng đứng, đầu mũi kiếm chĩa xuống dưới, vị trí tựa như đúng ngay tâm điểm của cả ngọn núi băng, chiều dài gần sáu thước. Trông chẳng khác gì vua của vạn kiếm, ngạo nghễ đứng trên vô vàn phàm khí dưới chân. 

Mà ngay trong khoảnh khắc Kiến Sầu nhìn thấy nó thì trong người tự nhiên bỗng rùng mình sởn gai ốc, xúc động dâng trào, tựa hồ như bị hơi lạnh từ trên thân kiếm ập tới, thấm vào kinh mạch máu huyết toàn thân !

Kiếm dài sáu thước, hình dáng cổ xưa. Hình như còn có văn tự còn sót lại từ thời hoang cổ lặng lẽ khắc chạm trên thân.

Cạnh rìa lưỡi kiếm bén nhọn có dấu tích uốn lượn như sóng. 

Lồng thêm chút hung tợn cho nó là một vệt đỏ đậm hệt như máu chảy, mảnh thẳng một đường từ đầu mũi kiếm kéo dọc xuống thân !

Khoảnh khắc ấy khiến Kiến Sầu bàng hoàng, bụng bảo dạ đây chính là thanh kiếm mình muốn !

Cách tầng tầng băng cứng, nàng dõi mắt ngắm nó, lòng choáng ngợp ngây ngẩn tự sâu trong thâm tâm không sao giấu nổi… 

Kiến Sầu lơ lửng trên không lâu thật lâu, Khúc Chính Phong đứng dưới tất nhiên phải để ý thấy. Khi nhận ra vị trí Kiến Sầu dừng lại, hắn nhìn mà hai mắt trợn tròn : “Nhất Tuyến Thiên sao ?!”

Nhất Tuyến Thiên là tên của thanh kiếm này.

Đã có không biết bao nhiêu là đệ tử Nhai Sơn tới đứng trước nó, muốn triệu nó ra. Thế nhưng từ xưa đến nay thanh kiếm ấy vẫn sừng sững cắm đó, im lìm bất động, tựa hồ như vì nằm quá lâu trong băng mà chết rồi vậy.

Bây giờ lại có đệ tử Nhai Sơn nhắm đến nó.

Khúc Chính Phong nhìn mà không sao dời mắt nổi. Vị đại sư tỷ này là người kỳ lạ nhất trong lịch sử Nhai Sơn xưa nay, tiến độ tu luyện cực mau, lại còn có cả thiên bàn. Hắn thậm chí còn nghe thấy nhiều điều đồn đại không tưởng như chuyện về thể thiên hư.

Nhưng mấy việc này sư tôn hoàn toàn không đả động gì nhiều, mà hắn cũng chẳng dám hỏi.

Tuy nhiên, ngay thời khắc này, hắn không sao không khỏi dõi mắt quan sát Kiến Sầu bởi có khi sư tỷ có thể rút nó ra nổi cũng nên.

Kiến Sầu không biết mình có thể rút được nó không. Nàng áp tay lên mặt băng vạn cổ cứng chắc. Hơi lạnh lập tức theo đầu ngón tay ăn vào thân, buốt giá đến nỗi cả người phải run lên cầm cập. 

Ngón tay Kiến Sầu cong lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt băng. Tiếng vọng dội lại giòn giã trong trẻo. Nàng chợt nhận ra ngọn núi băng này vậy mà cũng rung rung lên theo tiếng động. Thế nhưng thanh kiếm thì lại vẫn lừng lững cắm yên đó.

Cơ duyên…

Rốt cục cái gì mới là cơ duyên đây ?

Kiến Sầu thật không hiểu ra sao. Khúc Chính Phong cũng chẳng nói rõ, tựa hồ như đó là chuyện gì huyền ảo lắm vậy.

Cứ đục băng cứng ra là lấy được kiếm chứ có gì mà không được ? 

Kiến Sầu vừa trở tay thì Lý Ngoại kính liền hiện ra trên tay. Một luồng hào quang nháng lên, đấu bàn cũng đồng thời bung ra dưới chân. Tay lia ngang đi một cái, Lý Ngoại kính liền vù khỏi tay, chém thẳng tới mặt băng rộng lớn phía trước !

– Keeeeeng !

Tiếng va đập rền vang trong trẻo !

Lý Ngoại kính phóng đi cực nhanh, chém vào mặt băng như chém vào chuông đồng !

Tức thời, cả một vùng vực băng giá với bình nguyên tuyết phủ cũng âm âm dội tiếng đáp lại. 

Nhưng Kiến Sầu chẳng hề để ý đến.

Lý Ngoại kính trước mắt nàng hóa thành một đạo hào quang, sau khi đập lên mặt băng rồi thì vậy mà lại văng ngược trở ra, vận tốc còn nhanh cả lúc trước !

Kiến Sầu vừa lanh lẹ nghiêng đầu sang một bên thì liền nghe tiếng gió rít sượt ngay qua bên má !

Vù !

Lý Ngoại kính cứ thế mà bật bay ra ngoài !

Kinh hồn bạt vía !

Kiến Sầu ngoái đầu lại thì thấy luồng kim quang như ngọc lưu ly đâm vào rìa đồng băng xa xa ! 

Ở đó đang có một đệ tử Nhai Sơn khác đang đục băng, hình như chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sờ được tới cây kiếm bên dưới rồi. 

Mà hay sao luồng kim quang như ngọc lưu ly cũng vừa bay tới !

Người đệ tử nọ còn chưa kịp có phản xạ làm gì thì thấy trước mắt băng tung mù mịt. Lý Ngoại kính trong chớp mắt đã đâm xuống đúng ngay chỗ hắn đang đào bới, khiến tầng tầng băng cứng sụp đổ tan tành.

Rào rào rào…

Băng vừa rơi xuống hết thì bảo kiếm bị niêm cứng bên trong cũng phóng vụt lên trời.

Hai mắt ánh lên mừng rỡ, người đệ tử đó quên cả ngạc nhiên, lập tức tung mình nhảy lên, chộp lấy thanh kiếm đang vùng thoát vào tay, miệng hò reo sung sướng : “Kiếm ! Kiếm của ta ! Lấy được rồi !” 

Các đệ tử Nhai Sơn vẫn còn đang tìm tìm kiếm kiếm xung đều không khỏi quay đầu nhìn lại.

Thanh kiếm vừa mới thoát khỏi băng lạnh dường như vô cùng phấn khích. Nó kéo người đệ tử nọ bay lượn trong không trung một hồi thật lâu rồi mới chầm chậm hạ xuống sơn cốc.

Các sư huynh đệ đồng môn ở dưới thấy vậy liền hào hứng hoan hô.

– Ha ha ha ha ha ! Giỏi quá ! 

Cùng lúc với tiếng hoan hô, bạn bè chơi thân với người lấy được kiếm cũng xiết nắm tay, giơ ra : “Chúc mừng ! Chúc mừng !”

Kẻ kia cũng nắm tay cụng cụng đáp lễ từng người. 

Cả sơn cốc bên dưới vang dậy tiếng cười nói reo mừng.

Kiến Sầu đứng giữa lưng chừng không ngang với mặt băng mà khóe miệng hốt nhiên cau lại.

Nàng quay đầu nhìn thanh “Nhất Tuyến Thiên” nằm yên trong băng, không chút suy suyển, kế lại ngó ra chiếc Lý Ngoại kính đang kẹt trên đồng băng xa xa. Tâm niệm chợt động, liền triệu nó về. Kính hóa thành một đạo hào quang, bay đến dưới chân.

Người đệ tử Nhai Sơn vừa lấy được kiếm kia vội vàng chạy lại. Hắn đứng ở dưới cung kính hành lễ với Kiến Sầu, mặt mày rạng rỡ : “Đệ tử đa tạ Kiến Sầu đại sư bá ra tay giúp đỡ ! Xin chúc đại sư bá lấy được kiếm tốt !”

Kiến Sầu hết biết nói gì, chỉ đáp : “Chúc mừng sư chất, có gì đâu !”

Rõ ràng là nàng chỉ muốn đập băng lấy thanh kiếm lớn bên trong ra. Nào ngờ Lý Ngoại kính lại bị văng tuốt đi, đánh bậy đánh bạ sao đó mà giúp người khác mới hay !

Kiến Sầu chỉ có thể nói thôi coi như giúp được cũng tốt.

Nàng quay đầu lại, vừa nhìn thanh trường kiếm sáu thước vừa đưa tay sờ sờ. Cú đập vừa rồi chỉ xước trắng một miếng nho nhỏ, còn ngoài ra thì chẳng có gì nữa.

Lúc này nàng mới hiểu mình lấy nó không nổi.

Tuy chẳng đành lòng nhưng thời gian có hạn, Kiến Sầu bèn thức thời hạ xuống ngay. Nàng chọn đại một thanh trường kiếm khác trông hợp mắt rồi giơ kính đập xuống.

Lần này thì lại rất đơn giản.

Rắc rắc rặc rặc một hồi, mặt băng bên dưới chẳng mấy chốc đã bị nàng đập bể. Thấy vật nằm trong, nàng vui vui nghĩ bụng : Lấy thanh này đi.

Kiến Sầu giơ tay ra định cầm kiếm lên.

Ngay từ khi lớp băng cứng xung quanh bị khoét rộng, nàng vốn đã có thể dễ dàng cầm nó lên rồi. Nhưng không ngờ thanh kiếm này vậy mà vẫn —

Bình chân như vại !

Kiến Sầu sững sờ, không tin nổi. Nàng vận sức kéo nó ra. Thế nhưng nó vẫn lù lù nằm đó, chẳng nhúc nhích lấy một mảy !

Khúc Chính Phong thấy lạ liền cau mày đi tới.

Kiến Sầu ngẩn người sững sờ : “Thanh ở trên lấy không tới thì thôi. Còn thanh này rõ ràng là đã đục hết băng rồi mà sao lại chẳng lay chuyển được nổi kỳ vậy…” 

Đúng lúc đó chợt có tiếng phá băng dội lên sau lưng nàng !

Kiến Sầu quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra đó là một đệ tử Nhai Sơn khác. Lúc hắn tới trước một vách băng thì tự nhiên bên trong bỗng có một thanh đoản kiếm phóng bật ra, tự động bay vào tay hắn !

Lại thêm một tràng reo hò nữa vang lên !

Vừa rồi là kiếm chọn chủ !

Khúc Chính Phong thu mắt lại, nhìn về phía Kiến Sầu tay đang kéo kiếm. Lưỡng lự giây lát, hắn bảo : “Kiếm có linh đó. Cây này hình như không hợp với tỷ. Nó không chịu theo chủ nên mới không động đây. Hay thôi thử cây khác đi.”

– … 

Kiến Sầu cũng không biết cảm giác trong lòng mình thế nào.

Nàng từ từ thu tay về, đứng sững tại chỗ nhìn thanh kiếm rồi đáp : “…Vậy thôi thử cây khác.”

Nói xong, Kiến Sầu liền đổi đi hướng khác, bụng nghĩ có thể là cây kiếm đó phẩm cấp quá cao nên mới coi thường tay mơ mới lên trúc cơ như mình. Vì thế nàng tiếp tục đi xuống, bắt đầu đục băng tiếp. 

Tiếng đục rắc rắc lại một lần nữa vang lên liên hồi.

Lần này nhanh hơn lần trước nhiều. Chỉ một chút sau một thanh trường kiếm toàn thân đỏ rực liền hiện ra trước mắt Kiến Sầu. Vì băng ở xung quanh đã bị đập ra nên khi nó phiêu phù phía trên mặt băng, sóng linh lực dập dềnh gờn gợn lan tỏa quanh thân.

Kiến Sầu nghĩ lần này chắc sẽ được.

Nàng giơ tay ra cầm lấy nó.

Cầm…

Cầm…

Cầm…

Cầm không lên !

Kiến Sầu sững sờ.

Khúc Chính Phong cũng cảm thấy ngỡ ngàng.

– Sao kỳ vậy ?

Hắn ngạc nhiên vô cùng.

Thường thường chỉ cần đục vỡ mặt băng, dù kiếm không tự động bay vào tay chủ thì cũng sẽ để mặc cho người ta tóm lấy, chứ không bất động đến nỗi có kéo cách mấy cũng chẳng nhúc chích như vậy !

– Kiến Sầu đại sư bá không muốn lấy cây này sao ?

Một đệ tử Nhai Sơn đi đến chỗ Kiến Sầu đục kiếm. Hắn nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, cầm quay về phía nàng giơ giơ khua khua rồi lên tiếng hỏi.

Kiến Sầu đờ đẫn quay cần cổ lại thì cảnh tượng trước mắt khiến nàng hết biết nói ra sao.

Thanh trường kiếm lúc trước chết sống gì cũng không rút ra được kia bây giờ vậy mà lại bị một đệ tử cũng vừa mới trúc cơ dễ dàng cầm lấy !

Cái chuyện quỷ gì thế không biết ?

Kiếm trong kho vũ khí này cây nào cũng ghét mình ư ?

Kiến Sầu không đáp. Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm phiêu phù nơi đó nhưng không sao lấy được mà trong lòng lạnh toát.

Còn người đệ tử Nhai Sơn nọ thấy Kiến Sầu lại đi rút cây kiếm khác thì nghĩ ngợi hồi lâu, sau liền vỡ lẽ : Hóa ra là đại sư bá coi nó không vừa mắt đây mà.

Hắn xoa xoa cằm rồi cầm lấy thanh kiếm luôn, kế liền cung thân lễ tạ Kiến Sầu : “Cám ơn đại sư bá tặng kiếm.”

Kiến Sầu cũng chẳng quay đầu lại, đờ đẫn đáp lại từng tiếng một cứng ngắc : “Sư chất khách sáo quá, có gì đâu !”

Nàng lại ra sức lần nữa !

Rút kiếm !

… mà rút chẳng ra.

Kiến Sầu quay đầu nhìn Khúc Chính Phong : “Khúc sư đệ, kiếm ở đây hình như có cái gì đó kỳ lạ thì phải ?”

– …Đệ từng dẫn rất nhiều đệ tử vào kho nhưng chưa từng gặp tình trạng này bao giờ…

Khúc Chính Phong cũng ngạc nhiên cực điểm, chẳng biết phải nói thế nào. Hắn đi tới, bảo : “Để đệ thử xem !”

Kiến Sầu buông tay, lùi ra sau một bước để Khúc Chính Phong đứng trước.

Hắn bình tĩnh giơ tay ra, năm ngón tay vừa chạm vào, chẳng cần vận đến sức thì nó đã bị hắn kéo tới, cầm gọn trong tay.

Trong khoảnh khắc, hai người hốt nhiên im lặng.

Chuyện này đúng là kỳ lạ quá thể.

Khúc Chính Phong cầm kiếm đưa cho Kiến Sầu, nghĩ bụng nếu ai đó đưa cho thì chắc không sao.

Nàng cũng nghĩ vậy nên bèn giơ tay tiếp lấy. Nhưng cây kiếm vậy mà lại tự nhiên bùng lên ánh đỏ.

– Ui da !

Kiến Sầu ngạc nhiên kêu lên. Nàng rụt phắt tay lại. Bị ánh hào quang đỏ phựt lên ban nãy đốt trúng, đầu ngón tay trắng nõn của nàng giờ đã đỏ ửng hết lên ! 

Tim nàng bỗng chốc thắt lại.

Kiến Sầu sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời.

Khúc Chính Phong thì lại càng bất ngờ hơn…

Hắn cầm kiếm trong tay, mãi một hồi lâu sau định mở miệng nói cái gì đó thì thấy Kiến Sầu nhếch miệng cười, đôi môi cong lên gần như thách thức.

Nàng chẳng nói chẳng rằng quay người đi ngay, Lý Ngoại kính trong tay vừa giơ lên là đập xuống một cái. Chẳng mấy chốc, kiếm hết thanh này tới thanh khác liền lộ ra trước mặt nàng.

Nhưng mọi chuyện lại cũng vẫn giống hệt như lần trước.

Chẳng có cây nào Kiến Sầu cầm lên được.

Dường như tất cả đều chống đối nàng, kiêng kỵ ở nàng thứ gì đó…

Một lần, hai lần…

Một thanh, hai thanh…

Kiến Sầu đập ra không biết bao nhiêu là kiếm nhưng lại chẳng lấy được cây nào.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tất cả những người khác đều tìm được kiếm hết rồi mà Kiến Sầu thì mãi vẫn chẳng gặt hái được gì. Nhận ra tình hình lạ lùng như vậy, ai nấy đều không khỏi quay mặt ngó nhau, thấy dáng vẻ nàng thế kia thì không khỏi lo lắng cho nàng.

Tới giờ rồi.

Kiến Sầu rốt cục cũng dừng tay. Thanh kiếm trước mặt nàng vẫn chẳng nhúc nhích lấy một mảy.

Bên người có tiếng chân ai vang lên. Hóa ra là Khúc Chính Phong tới cạnh. Hắn nói mà giọng buồn buồn : “Đại sư tỷ…”

Hết giờ rồi.

Kiến Sầu chớp chớp mắt đáp : “Tỷ biết !”

– Có lẽ là kho vũ khí gặp trục trặc gì đó. Đại sư tỷ đừng lo. Chờ khi nào về rồi đệ sẽ bẩm lên cho chưởng môn với sư tôn biết, xem xem có thể giải quyết được không. Bữa khác sẽ lại mở kho vũ khí cho mình đại sư tỷ, có khi có thể…

Vốn định nói đôi câu an ủi Kiến Sầu, nhưng Khúc Chính Phong không biết tại sao các thanh kiếm lại không chấp nhận nàng, bởi vậy nên đến lời lẽ trấn an nghe cũng không có sức thuyết phục là mấy.

Kiến Sầu đứng thừ ra thật lâu, đầu óc lúc này rỗng tuếch. 

Chuyện thật khác với những gì nàng nghĩ.

Thậm chí đến một cây kiếm cùi cũng chẳng thèm nhắm tới nàng.

Kiến Sầu không khỏi gượng cười đáp : “Chắc lẽ kiếp trước tỷ làm chuyện gì ác với chúng chăng ?”

Đây chỉ là câu nói đùa nhưng Khúc Chính Phong lại cười chẳng nổi.

Kiến Sầu quay đầu nhìn thì thấy hai mươi mấy đệ tử khác đều đã tập trung lại. Ai nấy đều cầm kiếm trong tay. Nàng cũng không thể để mọi người phải đợi mình, bèn nói : “Thôi không sao, chẳng qua không được cây kiếm cầm tiện tay mà thôi. Có lẽ ra khỏi kho, đi chỗ khác lại được thì sao ? Lý Ngoại kính đâu có chê ta đâu.”

Nàng cười rồi đi sang bên họ.

Khúc Chính Phong ánh mắt phức tạp dõi nhìn theo bóng lưng nàng, kế lại ngoảnh trông không biết bao nhiêu là kiếm đã bị đập lộ ra. Tất cả đều sừng sững ở đó, im lìm bất động trong gió tuyết băng nguyên.

Hắn cất bước định tiến về phía trước, dẫn mọi người ra khỏi kho, về lại Nhai Sơn.

Nào ngờ đúng vào lúc này, chợt có một bóng đen từ phía chân trời bỗng thình lình phóng đến !

– Vù !

Nó xé gió bay tới, tốc độ cực mau ! 

Khúc Chính Phong vừa nhìn liền thấy hóa ra cái bóng đen to lớn đó đang vùn vụt phóng tới chỗ Kiến Sầu !

Hắn lập tức gào lên : “Nguy hiểm !”

Chúng đệ tử Nhai Sơn đứng ở phía trước Kiến Sầu cũng kinh hãi ngẩng đầu nhìn theo, la to : “Đại sư bá, coi chừng !”

Kiến Sầu chỉ cảm thấy sau lưng có một trận cuồng phong thổi tới. Nàng liền đưa tay bắt quyết, tế Lý Ngoại kính ra. Hào quang rực rỡ như lưu ly liền bay lên đỡ dưới chân nàng. 

Kiến Sầu sau đó liền quay người ngay lại, còn chưa kịp làm gì thì thấy cái bóng đen to lớn đó đã từ tít trên cao đập xuống ! 

Vù vù vù !

Cuồng phong đùng đùng !

Kiến Sầu tròn mắt nhìn, hoàn toàn tránh chẳng kịp !

Dù có Khúc Chính Phong hay vô số đệ tử Nhai Sơn đứng trước đó thì cũng không ai kịp có thời gian ra tay cứu nàng !

Kiến Sầu chỉ thấy khí tức của bóng đen nọ hung mãnh, bén nhọn như đao đập tới trước mặt mình ! 

Ngay trong sát na nó tiến sát tới gần, nàng mới nhìn thấy rõ !

Hóa ra là một cây rìu phá núi mở cõi to lớn !

Toàn thân đen kịt, trên có khắc chạm ấn phù cổ xưa, ánh vàng mờ mờ chớp chớp không thôi, họa tiết sấm chớp mây lành đứt chỗ này gẫy chỗ kia, trên lưng thân rìu còn lõm xuống một lỗ tròn, rỉ sét loang lổ !

Ngay lúc đó, Kiến Sầu cứ tưởng sẽ bị cây rìu “từ trên trời rớt xuống” này chém làm đôi tới nơi !

“Phập” một tiếng thật to !

Cây rìu đó nặng nề bổ xuống, phần lưỡi sắc nhọn cắm ngập xuống mặt băng rắn chắc cách phía dưới chân Kiến Sầu một thước !

– Rắc rắc rắc rắc….

Tiếng băng vỡ ầm ầm vang lên.

Mặt băng dưới chân Kiến Sầu tức thời liền nứt rạn chằng chịt rồi bể tung !

Một nhát chém xuống uy lực mạnh đến như vậy !

Cây rìu to lớn, cao bằng cả người Kiến Sầu, chiều dài gần bằng ba thước, bề rộng một thước rưỡi; toàn thân rỉ sét đỏ quạch một màu, tựa hồ như đã dãi dầu mưa gió từ tận đời xửa đời xưa nào đó… 

Hình dáng cổ xưa thương tang, tàn tích năm tháng lưu đầy.

Trên cán rìu to lớn chạm tròn một vòng họa tiết đầu lâu, hình khắc ác quỷ chung quanh thì hằng hà sa số, trông chúng dường như bị lửa địa ngục thiêu thốt nên mới có bộ dạng giãy dụa dẫm đạp lên nhau, hòng thoát thân, trốn khỏi cây rìu này !

Ở phần gắn với lưỡi rìu có khắc hai con chữ cổ theo lối chữ triện. Kiến Sầu thật tình không biết hai chữ này, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy thì liền hiểu ngay : Quỷ phủ*.

* Từ điển Hán Việt cho nghĩa chữ phủ là rìu hoặc búa. Trong truyện này Sweet để rìu tại vì trong định nghĩa bên tiếng Trung hình minh họa đều là rìu hết.

Khúc Chính Phong đứng yên tại chỗ, ánh kiếm xanh biếc trên thân thanh Hải Quang chớp mắt liền vụt thu lại như cá voi hút nước. Hắn sững người một hồi rồi hốt nhiên bật cười, tiến về phía trước, xiết nắm tay giơ ra với Kiến Sầu.

Nàng ngước mắt nhìn lên, mãi một lúc lâu sau mà vẫn chẳng hồi thần lại kịp, tuy nhiên vẫn bất giác máy móc nắm tay thành quyền, cụng một cái với Khúc Chính Phong.

Kiến Sầu thấy Khúc Chính Phong mặt mày vui vẻ lạ lùng nhưng đồng thời cũng nghe được cả giọng nói hồ hởi của hắn : “Chúc mừng Kiến Sầu đại sư tỷ !”

Chúc… chúc mừng ư ?

Kiến Sầu chầm chậm thu tay về, nhìn cây rìu trước mặt còn lớn hơn cả mình thì hốt nhiên xúc động thiếu điều xỉu ngang ! 

Ta muốn kiếm tốt chứ bộ !

Hai mươi mấy đệ tử Nhai Sơn ở phía sau thì mắt tròn mắt dẹt.

Rìu và Kiến Sầu sư tỷ, bên kềnh càng, bên nhỏ nhắn !

Thật, thật đúng là…

Ngầu phát sợ !

Đệ tử Nhai Sơn đầu tiên xài rìu khai sơn mở cõi lại là nữ tu !

Đúng là động trời, động trời hết sức mà !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *